Xin cho em một cuốn nhật ký để ghi lại một kỉ niệm không tì vết và một mối tình trong sáng.
--Dòng chữ
Giữa hè, ven đường luôn có một người bán hàng ngồi xổm bên cạnh với một chiếc đĩa sắt nhỏ phủ một nửa chiếc khăn ướt và đặt những bông lan trắng vào đó.Kết cấu màu ngà tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, lạnh lẽo và không hợp với hoa mùa hè.
Ngày xửa ngày xưa, bà tôi rất thích hoa lan trắng. Khi đi chợ hoặc đi chợ vào sáng sớm, cô luôn mua một đôi hoa lan trắng.Dùng một sợi dây mảnh buộc chặt cuống hoa rồi treo vào cúc áo trước ngực, như một loại nước hoa tự nhiên, như một vật trang trí đơn giản.Vào những năm đó, khi còn trẻ, tôi thường nằm trên giường trong kỳ nghỉ hè. Chỉ khi nghe thấy tiếng bà ngoại đi về, tôi mới mở mắt ngơ ngác.Trong mũi tôi ngửi thấy mùi nắng tràn ngập, sự tươi mát của hoa lan trắng và vị mặn của mồ hôi.Bà ngoại treo chiếc áo sơ mi trắng lên tủ, bông lan trắng nằm lặng lẽ trên bàn cạnh giường ngủ, ngủ cùng với món trang sức yêu quý của bà.
Từ khi hoa lìa cành, hoa sẽ héo dần.Sự hưng thịnh, nở rộ không phải để chứng minh sự suy tàn của chúng mà để thể hiện vẻ đẹp của chúng.Để rồi thời gian trôi qua không mang lại sự chia ly và trưởng thành, cũng không mang lại nỗi buồn và sự chia ly.Giống như một vết thương đau đớn, một ngày nào đó nó sẽ lành lại. Nếu chúng ta học cách mạnh mẽ trong trái tim, nụ cười trên khuôn mặt chúng ta sẽ tồn tại lâu hơn.
Nếu một ngày, chúng ta dần mất đi độ ẩm, tính tình mỏng manh của chúng ta cũng sẽ mờ nhạt.Bà ngoại sẽ không vứt nó đi ngay mà vẫn mặc nó, ngay cả khi cánh hoa có những đốm đỏ sậm.Màu đỏ sẫm này, theo thời gian trôi qua, hoàn toàn nhấn chìm ngà voi, đôi hoa héo dần, cho đến cuối cùng, hương thơm nhàn nhạt không bao giờ phai nhạt.Tôi rất thích loài lan trắng này. Đôi khi, tôi không chọn được cách mình sinh ra, cũng không thể kiên quyết nở hoa rồi tàn lụi, nhưng luôn có một người có thể cùng tôi đi đến cuối cùng, để tình yêu của chúng ta có thể cháy hết mình vì nhau.Chúng ta cùng nhau và chiến đấu cùng nhau. Phân tích cuối cùng, không cần bất cứ lý do gì, miễn là chúng ta đi theo con đường mình phải đi.
Nếu được chọn một mùa để mình nở hoa, tôi thà chọn mùa hè rực rỡ nhất.Nỗi buồn và sự suy tàn không còn là điều đáng buồn nữa. Chúng ta có thể cười hoặc khóc. Khung cảnh hùng vĩ phía sau chúng ta có thể làm nổi bật mọi thứ.Tuổi trẻ của tôi là bông hoa đẹp nhất. Tôi không muốn nó mỏng manh và tinh tế, không tràn ngập hương thơm, cũng không sinh hoa trái. Anh chỉ muốn hương thơm đặc trưng của mình, dù nhẹ hay đắng, có thể giữ được tầm nhìn của em và chấp nhận tình cảm của em. Đây là ý nghĩa của sự nở hoa.Anh cũng sẵn sàng trở thành phụ kiện trong cuộc đời tươi đẹp của em, chứng minh giá trị của bản thân và chứng minh rằng tình yêu của anh dành cho em thật đáng để héo tàn.
Có người đóng băng vĩnh viễn những thân hoa héo trên tủ tranh để người khác cảm nhận sự hốc hác của chúng. Không có gì sai với điều đó.Chúng ta cố gắng hết sức chiến đấu, nhưng vẫn không thể không chết, cho nên bằng chứng còn sót lại chứng minh sự tồn tại của ta cũng coi như thất bại, sẽ không có xấu hổ cũng không cần phải che giấu.
Bởi khi chúng ta không thể yêu một ai đó thì sẽ luôn có một người sẵn sàng héo hon và im lặng cùng chúng ta.Thời gian như ngọn lửa bùng cháy, đốt cháy tất cả những gì liên quan đến nó, bạn và tôi, trong giây phút tàn lụi, cuối cùng sẽ hiểu ra mọi chuyện, và sẽ không có sự chậm trễ nào ở giây phút cuối cùng.
Hoa nở, héo, ở bên nhau và không tiếc nuối là ngôn ngữ hoa của mùa này và là ý nghĩa cuộc đời chúng ta.