Trong ký ức sâu thẳm của tôi, trên khoảng sân nhỏ trong góc, hoa oải hương đã nở rộ. Năm này qua năm khác, vẫn bình yên như xưa, nhưng thiếu vắng nụ cười như chuông bạc của người ngắm hoa.
Năm tháng trôi qua, dệt nên những thăng trầm của cuộc đời, và trước khi bạn kịp nhận ra, tuổi thơ đã tan thành một làn khói rồi dần tan biến, những người từng là người đã biến mất từ lâu theo thời gian.
Trong trí nhớ của tôi, trong khoảng sân nhỏ đó có vài cây dành dành. Vào mùa hoa nở, hương thơm thoang thoảng của chúng tràn ngập khắp sân.Khi còn trẻ, tôi xách chiếc giỏ tre nhỏ bước đi nhẹ nhàng giữa những bông hoa.Trên chiếc ghế gỗ nhỏ bên cạnh, luôn có một bóng người đang nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt hiền như tia nắng tháng ba ấm áp, đủ sưởi ấm cả buổi chiều.
Dù chúng tôi không phải là ông bà nội cùng dòng máu nhưng bà lại dành cho tôi một tình yêu thương khác. Cô ấy chiều chuộng tôi, yêu thương tôi và luôn có ánh mắt ân cần, nhân hậu khi đối mặt với tôi.Dù tôi có phạm sai lầm gì thì mẹ vẫn luôn bảo vệ tôi.Ngoại trừ một lần đó.Lúc đó là một buổi tối, vì ham chơi nên tôi đã bỏ chạy rất xa cùng một đứa trẻ đến thăm. Kết quả là tôi bị mẹ mắng khi về. Cô đứng sang một bên và nhìn với một tiếng thở dài yếu ớt. Mãi cho đến khi mẹ tôi định đánh tôi thì bà mới ngăn cản.Lúc đó tôi nhận ra mình đã sai và cô ấy vẫn còn yêu tôi.Khi còn nhỏ và ngu dốt, tôi dần dần trưởng thành.Mối quan hệ với cô cũng nhạt dần.Thời gian trôi qua cho đến một ngày tôi vô tình nghe được tin chị qua đời.Lúc đó tôi choáng váng nhưng chỉ biết khóc thầm, lặng lẽ.Sau đó, nỗi đau chỉ kéo dài có hai ngày, ký ức tuổi thơ chỉ là một trang giấy trắng, còn sót lại những suy nghĩ vương vấn.Không phải hắn tàn nhẫn, có lẽ đầu óc non nớt của hắn không chịu nổi quá nhiều cảm xúc nên lựa chọn quên đi.
Ánh sao năm đó trở thành một hạt bụi nhỏ bay qua trong lịch sử rộng lớn.Giao lộ mong manh đó sẽ sớm bị bào mòn theo thời gian.Và giọng nói và nụ cười của em biến thành những bông dành dành đi ngang qua trái tim anh, tỏa ra hương thơm thoang thoảng và gột rửa tâm hồn anh mãi mãi…