Tránh những đám đông ồn ào và xe cộ tấp nập, tản bộ trên con đường núi rải đá cuội duyên dáng cổ kính, bước vào vườn đào núi thơm ngát, nơi hoa rơi theo sóng và hoa bay đuổi theo ước mơ.
Đam mê, không kiềm chế và tràn đầy hoa đào thiêng liêng; nhẹ nhàng, mềm mại, như thơ, như mộng, như ảo ảnh, nở rộ và thơm ngát trong lòng…
Những mảng hồng chớm nở làm ướt mắt tôi, mang cho tôi một chút huyền bí, một chút ấm áp, một chút mê đắm.
Cành như dây đàn, hoa như đàn hạc, không ngừng tỏa ra sức hấp dẫn của thơ Đường và lời ca.
Đắm mình trong rừng hoa đào được đánh thức bởi tiếng đàn piano và hát lên những vần thơ ngân vang.Không biết bài nào là bài mới, bài nào là bài cũ?Chỉ có một loại cảm giác đẹp đẽ đọng lại trong lòng tôi.
Làn gió nhẹ tựa như đang thì thầm một câu chuyện tình không bao giờ phai nhạt, vừa thực vừa ảo, có chút trẻ con, có chút tao nhã và có chút ngại ngùng.
Tâm trí tôi dâng trào theo hoa đào mờ ảo, cảm xúc dần dần sâu hơn vào núi rừng với hương thơm dịu nhẹ…
Con đường núi quanh co nuôi dưỡng những cảm xúc vương vấn.Những khoảnh khắc hạnh phúc chôn sâu trong tâm hồn được đan xen lãng mạn bởi những bông hoa đào trên núi.
Những mảng hồng bồng bềnh cùng nỗi khao khát đặc biệt của tôi, đắm chìm trong những suy nghĩ mềm mại của tôi như một bóng ma, bồng bềnh trong sự mong chờ chân thành của tôi.
Một bông hoa đào, một gương mặt người, một niềm mong đợi; trong mắt và trong tim, cơn say hóa thành gợn sóng, từ từ lan ra xa…
Mùa xuân đến một lần và hoa nở một lần. Tôi là gương mặt người sâu trong hoa đào. Chỉ cần mùa xuân còn đó thì sẽ luôn có những mối tình dang dở.
Hương thơm thoang thoảng bay, hoa trước bậc thang tạo bóng, gió xuân thổi vào mặt những bông hoa đào đỏ rực.
Trong tâm trí anh, em thấy rõ ràng anh mặc áo dài, tay cầm chiếc quạt trắng, ôm đóa đào tháng tư trong lòng, duyên dáng bước về phía em trên con đường núi quanh co thơm mùi hoa đào...
----Bài viết được lấy từ Internet