Hoàng hôn hội tụ tia sáng cuối cùng, tiếng gọi màn mệt mỏi hòa vào bầu trời đêm. Trong đất trời bao la, ánh trăng trắng và sáng đến nỗi phản chiếu rõ ràng cảm xúc quá khứ của tôi!Tôi xua đi những suy nghĩ miên man, lang thang khắp thế giới trong sự thờ ơ trong sáng, băng qua những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, trôi qua những địa danh cổ xưa Soochow, đến gần vườn đào mộng mơ, và say sưa giữa rừng hoa đào, luôn níu kéo cuộn giấy tình yêu đã mất.
Bản tình ca tuổi thơ, những người bạn chia ly, nỗi nuối tiếc khi xa cách lâu dài, những thay đổi của chia ly, mối quan hệ dai dẳng giữa giấc mơ và mùa, sự gắn bó giữa em và anh năm đó, sự hoang tàn khiến em rơi nước mắt khắp thế gian trong mùa mưa ấy… tất cả đều lần lượt mở ra trong những giọt nước mắt em nhìn lại!
Ngày xửa ngày xưa, trong thế giới hữu tình thuộc về chúng ta, ngọn cỏ thơm đã đứng lặng với hơi thở yếu ớt, buồn bã một mình trong vòng tay lạnh giá của mùa đông.Tôi vẫn vớt vát thơ Đường, lời ca, ghép những lời cay đắng vào câu chuyện mình viết, buông bỏ khoảng thời gian hạnh phúc từng có.Nhưng, nhiều năm sau, tôi phải làm thế nào để thể hiện ký ức mà bạn từng cho tôi?
Tình yêu của chúng ta cuối cùng đã thành đôi trong những ngày ít tụ tập, nhiều chia ly, nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi buồn sâu thẳm này, những nốt nhạc nhớ nhung, những ký ức lốm đốm. Em thật đau khổ và bao dung trong những ngày đêm không thể thay đổi vì anh.Em ơi, trong giây phút đặc biệt này, em có nghĩ người phụ nữ từng coi em là mạng sống giờ đã tan lạc ở đâu không?Bạn có nghĩ đến những sự kiện xa xôi và sảng khoái trong quá khứ không?Trong thời gian vô tình trôi qua, liệu bạn có nhặt được những nỗi buồn trong sáng đó không?Bạn vẫn nghe những bài hát gắn liền với kỷ niệm đó chứ?Ngày mai anh còn nhớ lời thề với em không?Liệu bạn có còn nhớ đến bức tranh bạn từng vẽ cho tôi không?Trong tương lai, bạn vẫn có thể gọi tôi bằng tên chứ?Bạn vẫn có thể nhớ ngày sinh nhật của tôi?
Nghĩ đến đây, tôi ôm chặt lấy mình mà rơi nước mắt trong góc vắng.Tiếc thay, ánh trăng đã làm hoen ố tình cảm của tôi, tiếng thở dài của tôi ngày càng buồn bã.Trong những năm tháng thoáng qua, nhớ em luôn là chủ đề không ngừng nghỉ của tôi.Mong vòng tay dịu dàng của em sẽ ôm lấy những suy nghĩ bay bổng của anh, để anh không say sưa một mình trong thế giới người phàm, để cuộc gặp gỡ lãng mạn của chúng ta sẽ luôn tỏa sáng trên bầu trời giữa anh và em, để cơn mưa cánh hoa muộn sẽ luôn hoài niệm thế giới người phàm trong một mùa mưa vài năm sau, và để khúc nhạc buồn đó mỉm cười với muôn loài cuộc sống trong màn đêm rộng lớn của tình yêu, khiến ký ức tình yêu không còn buồn nữa, và để nút thắt khao khát chờ đợi trong sâu thẳm rừng trúc để chúng ta nắm tay nhau về nhà… Vì thế, những bầu trời đêm tĩnh lặng đó không còn là bến đỗ cho tâm hồn tôi lang thang nữa.
Em ơi, em có thể đừng đi quá xa được không, chúng ta hãy buông bỏ những câu chuyện chưa biết của Yu Zihui, đồng hành cùng em trong câu chuyện cổ tích để tiếp tục câu chuyện cổ tích còn dang dở, hãy để những cảm xúc bất đắc dĩ của Yu Zihui không còn là nỗi buồn sâu sắc nhất trong lòng em, hãy để ánh nắng xua tan sương mù trong trái tim em, và chúng ta cùng nhau hướng tới bến cảng hoàn hảo…
Tuy nhiên, suy cho cùng, thế giới giữa anh và em đã được định sẵn là rất xa. Đây là một mong muốn không có kết quả. Trong khoảng thời gian rải rác, tôi tiếp tục viết một đoạn buồn, để tâm tư trôi nhẹ theo nét mực thường.Tôi hiểu rằng hạnh phúc của tôi đã bị bạn lấy đi nên hãy để tôi giữ lại vẻ đẹp thầm lặng này và đày đọa nỗi buồn của mình đến cuối câu chuyện với nhịp độ tự do và thoải mái nhất!
----Bài viết được lấy từ Internet